夜宿山寺古詩注音:
《夜宿山寺》
唐·李白
wēi lóu gāo bǎi chǐ , shǒu kě zhāi xīng chén。
危樓高百尺,手可摘星辰。
bù gǎn gāo shēng yǔ , kǒng jīng tiān shàng rén。
不敢高聲語,恐驚天上人。
意思是:
山上寺院好似有百丈之高,站在上邊彷彿都能摘下星辰。
不敢高聲説話,唯恐驚動了天上的仙人。